Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Hồi ký tuổi 62


CHÁU TRAI YÊU QUÝ: Ta luôn hào hứng, vui thích khi nghe những giai thoại về cha ông. Và ta rất vui khi nhận được những khao khát được lắng nghe về cuộc đời ta từ người cháu thứ 2 của mình. Có lẽ cháu đã nghe cha mẹ kể về ta, và thật đặc biệt hơn khi cháu nghe chính ta kể về cuộc đời mình ở tuổi 62 đầy nhựa sống này của mình.

Khác với cuộc sống của cháu hiện giờ, ta được cha mẹ ta sinh ra vào những năm 92 đầy khó khăn, thách thức. Cha mẹ thân sinh ra ta vất vả cực nhọc nuôi nấng ta, rồi em trai ta, tiếp tục cho hai anh em ta đi học, xây dựng cơ ngơi với tất cả tâm huyết của mình. Trong những chuyến đi về thăm quê cháu thấy những bác nông dân lớn tuổi vẫn phải ta đồng với cái nắng chang chang, vào vườn mía bụi bặm dù chẳng thích thú chút nào, vào rừng sâu rù rất mệt nhọc, xa xôi… Nhưng đó mới chỉ là một chút hình ảnh của cha mẹ ta lao động mỗi ngày. Cực nhọc, vất vả như vậy nhưng hai người vẫn luôn chăm lo cho hai anh em ta hết mực, không ngừng động viên, khuyến khích hai anh em ta học tập, rèn luyện bản thân. Chưa bao giờ phải thiếu một bữa ăn nào cả. Nói như vậy để ta và cũng như cháu cùng biết ơn thế hệ cha ông của mình.
Như cháu đã thấy, chiếc xe Rolls-Royce của ta đi, thêm chiếc của cha cháu đang sở hữu với tất cả niềm vui thú, hạnh phúc nữa không chỉ là phần thưởng chúng ta dành cho mình mà còn là những dấu mốc ghi nhận sự thành công trong mỗi chặng đường của ta, hai người con của ta – là bố và bác gái của cháu hôm nay. Hai chiếc máy bay riêng mà cả Đại gia đình ta thường đi du lịch cũng vậy. Những thành quả về vật chất, những chuyến đi vòng quanh Thế giới mà cháu đã cùng gia đình mình tận hưởng là bề nổi của một đại gia đình hạnh phúc, gắn kết bền chặt mà ta đã khát khao, hết mình áp dụng những cách thức, phương pháp tích cực để vươn tới. Điều mà cháu sẽ hiểu hơn chính cuộc sống riêng của cháu khi áp dụng những bí quyết từ bộ phim Luật hấp dẫn nhiều hơn nữa. Ta đã cùng cháu trồng những cái cây đầu tiên tại khu rừng rộng hơn 1ha mà ta đã ao ước. Ta đã cùng đại gia đình chinh phục vũ trụ, để lại dấu chân mình tại vệ tinh Mặt Trăng ở tuổi 40. Ta đã cùng những doanh nhân thành đạt về tỉnh Hoà Bình quê mình xây dựng nên 12 thư viện tầm cỡ thư viện Quốc gia Việt Nam tại tất cả các huyện, thành phố ở tuổi 29. Ta đã chinh phục thành công đỉnh Everest vĩ đại. Cùng cháu đặt chân lên xứ sở chim cánh cụt, rừng rậm Amazon… Mỗi chuyến đi Diễn thuyết ta đều đưa một người con, sau này là các cháu ta cùng người vợ thân yêu (bà nội cháu hiện giờ) của ta cùng khám phá thế giới. Đó là một điều rất tuyệt vời vì ta đã tạo cơ hội cho người thân, cho con cháu ta mở rộng tầm nhìn, trải nghiệm thế giới nhiều hơn, sớm hơn – điều rất cần thiết cho tương lai của các cháu sau này.












Ở tuổi 62 nhìn lại cuộc đời qua từng giai đoạn ta sẽ tóm tắt đôi điều qua các thập kỉ như sau:
Từ 0 – 17 tuổi: Ta được cha mẹ sinh ra, nuôi nấng, giáo dưỡng và cho ta ăn học tại Cao Phong – Hoà Bình. Đây là một thời ngang tàng, nghịch ngợm nhưng cực kì quan trọng vì định hình tích cách, thế giới quan của ta. Nơi ta có những người bạn tri kỉ, được sự bao bọc của những người thân yêu nhất.
Từ 18 – 30 tuổi: Với ước mơ trở thành ca sĩ, ta xuống Hà Nội thi ngành Thanh nhạc, nhưng không đỗ nên ta học ngành Sư phạm Âm nhạc để năm sau thi tiếp. Đây là giai đoạn bước ngoặt cuộc đời ta. Trong quá trình học tập, làm thêm ta phát hiện ra đam mê và thế mạnh lớn nhất của mình là Diễn thuyết. Âm nhạc chỉ là thứ yếu. Học đến giữa học kì 2 năm thứ 2, sau đợt tập Quân sự (7 – 8/2011) và đợt thực tập Sư phạm (1 – 2/2012) ta nghỉ học để dành toàn tâm toàn ý với niềm đam mê Diễn thuyết của mình.
Ta trở thành Diễn giả từ Amway (một tập đoàn hàng đầu Thế giới hoạt động đa quốc gia) từ rất sớm, năm ta 22 tuổi. Song song quá trình đó ta trở thành Huấn luyện viên (Coaches), rồi Chuyên gia huấn luyện của công ty TGM; và ta đã thành công khi đưa TGM về với tỉnh Hoà Bình.
Hợp tác với hai tập đoàn hàng đầu Thế giới (TGM năm 2014 nâng cấp lên thành tập đoàn TGM và phát triển rộng khắp Thế giới) ta tiếp tục xây dựng hệ thống kinh doanh rộng lớn hơn ra các nước hàng đầu Châu Á, ta mở ra công ty riêng cho mình (2015) cùng với năm người bạn đã lên kế hoạch từ năm 2012. Từ đó ta cùng các đối tác đào tạo những hạt nhân chủ chốt cho công ty, năm 2018 công ty ta nâng cấp lên thành Tập đoàn, doanh thu năm đó đạt 1 tỷ USD.
Năm 25 tuổi ta đã thực hiện thành công giấc mơ đưa cả gia đình đi du lịch thế giới miễn phí từ sự nghiệp kinh doanh Amway, cũng năm đó ta có tài sản 1 triệu USD. Năm 27 tuổi lên đến 100 triệu USD. Năm 30 tuổi ta trở thành Tỷ phú.
Từ 31 – 40 tuổi: Ở giai đoạn này ta kết hợp Diễn thuyết song song với đam mê âm nhạc của mình, ta học và biếu diễn beatbox, piano, ghi-ta tron các buổi Diễn thuyết của mình. Năm 35 tuổi ta biểu diễn tại Nhà Hát Lớn Hà Nội cùng những nhạc sĩ, ca sĩ hàng đầu Việt Nam thời bấy giờ.
Trong những năm từ 34 – 40 tuổi ta liên tục chinh phục lại lần 2, lần 3 những đỉnh núi cao nhất Thế giới, Châu Phi, Đông Nam Á. Và một điều tuyệt vời, một ước mơ từ thời ta bé xíu đã được thực hiện ở tuổi 40 ta đã kể với cháu – chinh phục vũ trụ cùng đại gia đình. Cuối những năm 39 tuổi ta viết cuốn sách đầu tiên về cuộc đời mình, về chủ đề CÁM ƠN CUỘC SỐNG. Rất tuyệt vời là những cuốn sách đó được xếp vào Bestselling Athours của tờ New York Times như cháu đã được đọc.
Niềm cảm hứng bất tận với điện ảnh của ta trỗi dậy cuối những năm 37 tuổi. Ta hợp tác với những đạo diễn, nhà làm phim hàng đầu thế giới cùng tạo nên những bộ phim mang đầy tính lạc quan, nghị lực phi thường của con người, mang tính truyền cảm hứng và sức mạnh đến mọi người. Thật hạnh phúc khi những tác phẩm đó được vinh danh tại Kinh đô điện ảnh Thế giới năm ta 40 tuổi.
Từ 51 – 62: Ở cái tuổi này không như những người bạn cùng tuổi khác, ta rất mạnh khoẻ, tràn đầy nhựa sống hơn tất cả những độ tuổi khác, điều đó là nhờ thói quen tập thể, uống Thực phẩm bổ sung dinh dưỡng Nutrilite, suy nghĩ lạc quan và ngủ đủ giấc mỗi ngày của ông.
Ở cái tuổi ngũ tuần người ta thường nghĩ rằng mọi thứ đã quá muộn để thực hiện những ước mơ, dự định. Nhưng những tấm gương, những con người vĩ đại nhất nhân loại của mọi thời đại lại nhiều hơn cả ở độ tuổi này. Chính ta cảm nhận như vậy. Ở độ tuổi này, khi đã là một Diễn thuyết gia hàng đầu Thế giới ông tiếp tục chinh phục niềm đam mê Nhiếp ảnh và trở thành một Nhạc sĩ của mình, ta đã làm được – một Nhiếp ảnh gia và một Nhạc sĩ hàng đầu Việt Nam.
Chắc chắn rồi, ta sẽ không dừng lại ở đó mà tiếp tục phát triển niềm đam mê, kết giao với những người thành công nhất nhân loại lĩnh vực mà ta đam mê để tuyệt vời hơn, tuyệt vời hơn nữa…
Nhớ lại hơn 15 lần du lịch vòng quanh Thế giới của mình, mỗi lần một trải nghiệm ta đã với những trải nghiệm vô cùng thú vị. Đặc biệt là những lần ta đi vòng quanh thế giới bằng khinh khí cầu… Mỗi lần suýt chết ta lại tự hứa sẽ không đi bằng khinh khí cầu nữa, nhưng rồi ta lại đi tiếp, vì đó là đam mê. Ta đã chinh phục thế giới 5 lần bằng khinh khí cầu…
…Nói đến cái chết ta cực kì sợ. Ai cũng sợ, nhưng quan trọng là biến nó thành nỗi ám ảnh hay động lực mà thôi. Ta biến nó thành động lực để sống tốt hơn chính mình mỗi ngày. Làm điều mình ta thực sự đam mê, sống hết mình cuộc sống của chính mình. Lấy cái chết làm động lực ta sống và tận dụng thời gian một cách xuất sắc hơn. Dù đang ở độ tuổi nào thì ta cũng yêu quý và giúp đỡ mọi người nhiều hơn. Biết rộng lượng tha thứ và kiếm tìm những phẩm chất tốt đẹp ở người khác hơn. Ta sống hạnh phúc hơn, được nhiều người yêu quý hơn và thành công ngày càng đến nhiều hơn. Dù sống như không có ngày mai, nhưng chúng ta vẫn cần chuẩn bị chu đáo cho tương lai tươi đẹp.
Nếu cháu sẵn sàng trả giá cho tham vọng, khát khao, làm việc chăm chỉ, quyết đoán, dốc hết sức trong thời gian dài sẽ tạo cơ hội cho cháu thành công như mong muốn.
Nếu không có một tầm nhìn xa, tham vọng lớn lao trong khi thành công sớm như vậy ta sẽ dễ ngủ quên trên chiến thắng, sinh thói tự mãn. Thật tuyệt vời khi ta đã học được điều đó từ những sai lầm của những người đi trước. Những người thành công sớm, nhưng lại huỷ hoại tương lai trong những năm tháng tiếp theo. Ta thật may mắn khi đã lựa chọn cho mình những cuốn sách hay nhất, chân thực nhất về những con người vĩ đại nhất thế giới từ cổ chí kim đề đọc trong những giờ rảnh rỗi và ngay cả trong lúc học (thời học cao đẳng của ta). Về điều này ta không khuyến khích cháu noi gương ta – đọc sách trong giờ học. Vì chúng ta cần tập trung, mà như cháu đã biết đó, chữ tập trung có một định nghĩa thế này: TẬP TRUNG tiếng Anh là FOCUS – viết tắt của 5 từ Follow One Course Untill Success, nghĩa là Theo đuổi một mục tiêu cho đến khi thành công. Chính ta đã thay đổi khái niệm tập trung này của mình thông qua hành động khi ông 20 tuổi và thói quan đó theo ta đến tận hôm nay.
Cháu đã từng hỏi về người ông ngưỡng mộ nhất trong từng lĩnh vực, hôm nay ta sẽ nói cho cháu biết hai người vĩ đại nhất trong cuộc đời của ta là ai: Người phụ nữ vĩ đại nhất trong đời ta là mẹ ta. Và người đàn ông vĩ đại nhất trong cuộc đời ta chính là cha ta.
Ta đã từng hứa với chính mình rằng khi ta thành công thì ta sẽ đối xử, quan tâm đến cha mẹ ta tốt hơn, nhiều hơn nữa. Nhưng nếu được làm lại thì ta sẽ không bao giờ lặp lại điều đó lần nữa. Dù hiện tại và tương lai nghèo khó hay giàu sang, dù thế nào đi chăng nữa ta cần quan tâm đến cha mẹ hàng ngày, hàng tuần… Vì thời gian cha mẹ có mặt trên đời với chúng ta có hạn cháu ạ! Và thật may mắn khi ta đã thành công sớm để báo hiếu với cha mẹ… Nói đến thành công sớm cháu hãy cần có tầm nhìn để vượt lên chính mình, sống tốt hơn chính mình mỗi ngày cháu yêu của ta nhé!
Tuổi 62 của ta sẽ còn học hỏi nhiều lắm. Một người khôn ngoan đã từng nói với ta rằng: “Những gì chúng ta biết chỉ là giọt nước. Những gì chúng ta chưa biết là đại dương mênh mông.” 62 tuổi của ông là trẻ - trẻ về nhận thức, tâm hồn, suy nghĩ. Vì người lớn cũng chỉ là đưa trẻ nhiều tuổi mà thôi cháu ạ! Ông có một điều muốn tặng cháu trong bức thư này, đó là lời của một trong những người vĩ đại nhất Thế giới mà ông đã đọc được ở tuổi 18 như sau:


"Ai ngưng học hỏi thì sẽ già, dù cho
họ hai mươi hay tám mươi tuổi. Ai
liên tục học hỏi sẽ trẻ mãi. Điều
tuyệt vời nhất trên đời là giữ cho
tâm trí mình trẻ mãi."

Henry Ford ~

Đó cũng là điều cuối cùng trong bức thư này ta muốn nhắn nhủ đến người bạn nhỏ của mình: giữ tâm trí mình trẻ mãi.
Chúng ta là những người trẻ. Chúng ta chỉ khác nhau ở số năm có mặt trên đời thôi! Và vốn sống không quyết định ở điều đó. Không ngừng học hỏi để trẻ mãi cháu yêu của ta nhé!
Với tất cả tình yêu thương và sự quan tâm đến cháu của ta.
Bùi Văn Tươi



Định vị tương lai

Think Different - Nghĩ khác biệt


Mời bạn cùng thưởng thức đoạn video clip quảng cáo trong chiến dịch "Think different" của Apple từ năm 1997, được lồng tiếng bởi chính Steve Jobs.

Xem video có phụ đề tại ĐÂY

Here's to the crazy ones. The misfits. The rebels. The troublemakers. The round pegs in the square holes. The ones who see things differently."Họ điên khùng. Nổi loạn. Chuyên gây rắc rối. Họ giống như nồi tròn vung méo và nhìn mọi thứ khác lẽ thông thường.
They're not fond of rules. And they have no respect for the status quo.You can quote them, disagree with them, glorify or vilify them.Họ ghét nguyên tắc và làm đảo lộn hiện trạng. Bạn có thể bất đồng với họ, vinh danh hay căm thù họ.
But the only thing you can't do is ignore them. Because they change things. They push the human race forward.Nhưng bạn không thể không chú ý đến họ. Bởi họ thay đổi thế giới và đưa nhân loại tiến lên phía trước.
And while some see them as the crazy ones, we see genius.Trong khi họ bị coi là những kẻ điên, chúng tôi lại thấy ở đó những thiên tài.
Because the people who are crazy enough to think they can change the world, are the ones who do.
Bởi họ đủ điên để nghĩ mình có thể thay đổi thế giới".


Xem bài diễn văn bất hủ của Steve Jobs


Quà tặng cuộc sống: Giao hưởng số 9 Rê thứ (Niềm vui)





Ludwig van Beethoven (17 tháng 12 năm 1770 -- 26 tháng 3 năm 1827) là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Phần lớn thời gian ông sống ở Viên, Áo. Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Ông có thể được coi là người dọn đường (Wegbereiter) cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Beethoven được khắp nơi công nhận là nhà soạn nhạc vĩ đại nhất và có ảnh hưởng tới rất nhiều những nhà soạn nhạc, nhạc sỹ, và khán giả về sau.
Trong số những kiệt tác của ông phải kể đến các bản giao hưởng như Giao hưởng số 2 Rê trưởng, Giao hưởng số 3 Mi giáng trưởng (Anh hùng ca), Giao hưởng số 5 Đô thứ (Định mệnh), Giao hưởng số 6 Fa trưởng (Đồng quê), Giao hưởng số 7 La trưởng, Giao hưởng số 9 Rê thứ (Niềm vui), các tác phẩm cho dương cầm như Für Elise và các sonata Bi tráng (Pathétique), Ánh trăng (Moonlight), Bình minh (Waldstein), Khúc đam mê (Appasionata)... các sonata cho vĩ cầm như Mùa xuân (Spring), Kreutzer... các Piano Concerto số 2, số 3, số 5 Emperor (Hoàng đế), Violin Concerto D major... các khúc mở màn Overture Coriolan, Leonore, Egmont... và vở Opera duy nhất Fidelio, v.v.

Nguồn: Wikipedia
Giao hưởng số 9 (Beethoven): http://vi.wikipedia.org

Ai là người bất hạnh nhất?

Chào Bùi Văn Tươi,
 
Bạn có biết chúng ta đã bỏ lỡ điều gì không? Tuần trước, DeltaViet đã không gửi bản tin đặc biệt cho bạn và không biết bạn có để ý đến điều này không? Hay việc nhận bản tin đặc biệt từ DeltaViet đã không còn "đặc biệt" nữa và bạn không mong chờ nó nữa? :)
Hôm nay, DeltaViet sẽ gửi đến bạn một câu chuyện. Nhưng trước khi đọc nó, hãy thử suy ngẫm "ai là người bạn cho là bất hạnh nhất trên đời này" nhé.

Farbes là một người đàn ông giàu có. Tuy nhiên ông cảm thấy không hạnh phúc vì cuộc sống quá đủ đầy, không thấy có điều gì ý nghĩa nữa. Một người hàng xóm khuyên ông nên đi làm từ thiện: ông sẽ thấy được ý nghĩa cuộc đời trong việc giúp đỡ người khác. Cho rằng đó là ý tưởng hay, Farbes liền quyết định làm từ thiện. Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản. Farbes thắc mắc không biết nên làm từ thiện ở đâu, vì có những người nghèo nhưng chưa hẳn đã thực sự nghèo khó như vẻ ngoài của họ. Ông không muốn tiền của mình bị đem đến cho những người không thực sự cần nó. Bỗng ông lóe ra một ý, những người mất hết hi vọng là những người đáng cần được sự giúp đỡ nhất, vì khi người ta mất hết mọi thứ, nghèo khổ tột cùng thì người ta mới mất hi vọng. Vậy là Farbes, cùng với túi tiền của mình, đi đến những nơi ông cho là có nhiều người gặp bất hạnh như các khu ổ chuột, nhà tù, bệnh viện, trại trẻ mồ côi… Ông đã gặp từ những người bệnh tật, nợ nần, thù địch, vô gia cư, cả những người không xu dính túi, thất nghiệp... nhưng không ai mất hết hi vọng cả. Nghĩa là Farbes, với tiêu chí đề ra lúc đầu của mình, không tìm thấy ai thực sự cần sự giúp đỡ của ông cả. Đang thất thểu vừa đi vừa suy nghĩ về một địa điểm mới của “những người mất hi vọng”, Farbes chợt nghe thấy tiếng rên la từ một sân rác. Ông bước tới, một người đàn ông đang ôm đôi chân mụn nhọt rên rỉ.

Farbes hỏi “Có chuyện gì vậy?”
- Chuyện gì ư? – Người đàn ông đau đớn kêu lên – Tôi vừa mất hết nhà cửa, gia đình, sự nghiệp, vợ con. Và giờ đây tôi ngồi đây làm bạn với cái đôi chân đầy mụt nước của mình!
- Hãy nói cho tôi biết – Farbes nôn nóng hỏi – Ông còn chút hi vọng nào không?
- Hi vọng ư, hi vọng là gì? – Người đàn ông ngước mắt nhìn Farbes.
- À như anh biết đấy, hi vọng là tin mọi điều sẽ tốt hơn ở tương lai – Farbes ngập ngừng.
- Tất nhiên là tôi có hi vọng - Người đàn ông bất hạnh nói một cách chắc chắn. Miễn là tôi vẫn còn sống trên trái đất này thì tôi còn hi vọng. Chỉ có ở nghĩa trang mới không có hi vọng. Ông muốn đi tìm sự vô vọng ư? Hãy đi đến nghĩa trang ấy.
Bấy giờ Farbes cảm thấy thất vọng vô cùng, vì ngay cả người đàn ông mà ông nghĩ là rất bất hạnh, đến bước đường cùng rồi cũng không hề đánh mất hi vọng. Bất ngờ một ý nghĩ loé trong đầu ông. Tại sao ông lại không nghe theo lời khuyên của người đàn ông vừa rồi nhỉ. Ông sẽ đi đến nghĩa trang và đặt tiền của mình ở đó. Ông biết rằng nó không có nghĩa chính xác là từ thiện nhưng ít nhất tiền của ông không rơi vào tay kẻ xấu.
 Vậy nên vào lúc nửa đêm, ông cầm theo một bao tiền và một cái xẻng lét lút đến nghĩa địa. Ông ngẫu nhiên chọn một ngôi mộ rồi đào cái hố nhỏ chôn tiền, phủ đất lại và thầm lặng ra về. Farbes không chắc là mình đã làm từ thiện, nhưng ông thấy thanh thản phần nào vì đã đem của cải cho những người "bất hạnh nhất thế gian - mất hết hi vọng trong đời".


Bạn thấy đấy, đáng thương nhất trên đời này không phải là những người nghèo khổ, tật nguyền hay đói rét, mà là những người sống không hề có hi vọng vào ngày mai. Và sống mà không có hi vọng thì coi như bạn đã chết.

Chúc bạn luôn tin “mọi điều sẽ tốt hơn ở tương lai”!

Thân mến,
DeltaViet.

Đừng để dành những thứ quý giá

Chào Bùi Văn Tươi,

Hôm nay tôi định kể một câu chuyện về con Dã Tràng, nhưng tình cờ đọc được một câu chuyện rất ý nghĩa trên Internet và ngay lập tức muốn chia sẻ ngay với bạn. Cùng đọc và suy ngẫm nhé:

Nhiều năm trước, có một lần tôi nói chuyện với một người bạn ở Sydney. Lúc đó, vợ anh ấy mới qua đời. Anh ấy kể cho tôi nghe, khi thu dọn đồ đạc của vợ, anh tìm thấy một chiếc khăn bằng lụa tơ tằm. Trong chuyến đi di lịch NewYork, họ đã mua chiếc khăn này ở một cửa hàng nổi tiếng. Đó là một chiếc khăn hàng hiệu rất đẹp và sang trọng, chiếc tem ghi giá vẫn còn chưa được bóc. Vợ anh cứ để dành, cô ấy muốn chờ đợi một dịp đặc biệt nào đó mới sử dụng.

Kể đến đây anh dừng lại. Tôi im lặng chờ đợi. Một lúc sau anh nói tiếp: Đừng nên để dành những đồ dùng quý giá đến một ngày đặc biệt nào đó mới sử dụng, mỗi ngày bạn đang sống đều là ngày đặc biệt.
Sau này, mỗi khi nhớ đến câu nói của anh, tôi lại gác những công việc vặt sang một bên, tìm một cuốn tiểu thuyết, nằm trên ghế sofa đọc, tranh thủ tận hưởng thời gian của mình. Tôi đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc thành phố, mặc kệ bụi bẩn bám trên khung kính. Tôi đưa vợ ra ngoài ăn cơm mỗi khi hứng chí cho dù vợ đã nấu xong cơm canh.

Tôi chia sẻ câu chuyện này với một đồng nghiệp nữ. Sau này, khi gặp mặt, cô ấy nói với tôi, bây giờ cô ấy không giống như trước nữa, cất những chiếc bát sứ đẹp vào trong tủ kính. Trước đay, cô ấy cũng để dành đến một ngày đặc biệt nào đó mới lấy ra sử dụng, nhưng bây giờ cô ấy nhận thấy cái ngày đặc biệt ấy chưa từng một lần xuất hiện. Những từ chẳng hạn như "sẽ có một ngày", " trong tương lai" không còn tồn tại trong cuốn từ diển của cô nữa. Nếu có điều gì đáng vui mừng, thì ngay bây giờ cô muốn nghe thấy nó, muốn nhìn thấy nó, muốn tận hưởng nó.

Chúng ta rất muốn gặp lại bạn bè cũ, nhưng luôn nói:"để đến dịp nào đó".
Chúng ta thường muốn ôm hôn đứa con khôn lớn đã trưởng thành, nhưng luôn chờ đợi tới dịp thích hợp.
Chúng ta thường muốn viết thư cho một nửa còn lại của mình để thổ lộ tình cảm chân thành được giấu kín trong lòng hoặc muốn cho anh ấy biết rằng bạn rất ngưỡng mộ và khâm phục anh ấy, nhưng bạn luôn tự nhỉ đi đâu mà vội.
Thực ra mỗi buổi sáng, khi thức giấc, chúng ta nên tự nhủ với bản thân, hôm nay là một ngày đặc biệt. Mỗi giờ, mỗi phút trong cuộc sống đều rất đáng quý...

Bùi Văn Tươi thân mến,

Ngay bây giờ bạn đang làm gì? Đừng trì hoãn một giây phút nào trong cuộc sống để làm những điều bạn thích, ăn những món ăn mẹ nấu và lên kế hoạch thực hiện ước mơ của mình.
Vì mỗi ngày đều là một dịp đặc biệt :)

Thân mến,
DeltaViet.

Sinh viên tốt nghiệp ra làm gì?

Chào Bùi Văn Tươi,
 
Bạn đang là sinh viên hay đã đi làm nhỉ? Bạn đang làm công việc gì? Bạn có thích công việc hiện tại của mình không?

Sáng nay, khi đang ngồi uống cà phê ở một góc phố nhỏ, tôi chợt nghe được câu chuyện của hai bạn sinh viên mới tốt nghiệp đại học, về hành trình đi tìm việc làm của mình. Cảm xúc trong câu chuyện đó rất hỗn loạn, nhưng tôi có thể dám chắc một điều, tôi đã mỉm cười khi nghe câu chuyện của các bạn. Bùi Văn Tươi có muốn nghe không? :)

Một bạn tên là Nam, còn bạn kia tôi không biết tên, tạm gọi là Hoàng nhé. Nam và Hoàng đều học ngành công nghệ thông tin hệ đại học ra. Đây là một ngành khá là “hot” hiện nay, và trong suy nghĩ của mọi người (trong đó có tôi), thì sinh viên ngành này ra trường là có việc làm ngay, không kể lương cao hay thấp. Ấy vậy mà Hoàng và Nam lại khá chật vật để tìm việc. Hai người đều tốt nghiệp với tấm văn bằng khá, và đều từ tỉnh lẻ lên thành phố để tìm việc. Nhưng khác nhau ở một điểm là trong khi Nam năng nổ làm thêm chỗ này chỗ kia để kiếm sống, Hoàng lại ở nhà chờ được gọi phỏng vấn và vấn sống nhờ trợ cấp của bố mẹ. Dưới đây là một mẩu đối thoại ngắn của hai bạn:

Hoàng: Mày nghĩ sao, sinh viên đại học hẳn hoi lại làm nghề chở hàng? Học bốn năm đại học ra thật phí công!
Nam: Tao vẫn nộp đơn đó thôi, nhưng chưa thấy ai gọi lại phỏng vấn cả. Đành phải làm vẩn vơ để kiếm sống thôi. Còn mày thì sao? Tính ăn bám bố mẹ mãi hả?
Hoàng: Tao đang chờ thời thôi. Có lẽ năm nay tau đang gặp hạn, chắc sang năm sẽ khá hơn.
Nam: Kiếm việc gì làm thêm đi, ở nhà không thấy chán hả?
Hoàng: Mày nghĩ tao làm việc gì bây giờ? Đi chở hàng như mày chắc? Hay đi bưng bê, phục vụ? Tao chịu, không làm mấy việc đó được.
Nam: Chứ mày nghĩ mày làm được việc gì? Hoàng: Học đại học ra mà phải đi làm phục vụ, ê mặt lắm. Thà ở nhà còn hơn! ….

Bạn thân mến,

Qua câu chuyện, bạn có thể thấy hai quan điểm khác nhau của hai nhân vật. Và tôi chợt nghĩ, nếu như cho chúng ta có quyền lựa chọn, thì bạn nghĩ bạn có thể làm được công việc gì? Bạn có thể làm được những nghề như lao động chân tay hay không? Nếu rơi vào trường hợp như hai bạn sinh viên kia, bạn sẽ lựa chọn giải pháp nào?

Đừng bao giờ có suy nghĩ như của sinh viên Hoàng, vì cuộc sống này là một chuỗi dài những trải nghiệm. Đừng để chuỗi ngày nhàm chán, chờ đợi mòn mỏi, vô ích gặm nhấm bạn. Hãy hành động để tự tạo ra giá trị sống của bản thân mình. Làm bất cứ công việc nào cũng đem lại cho bạn một bài học, một kỹ năng nhất định. Bạn sẽ linh hoạt hơn trong suy nghĩ, hành động, và sức chịu đựng với áp lực cũng sẽ cao hơn :)

Hãy không ngừng khai thác tiềm năng bản thân, chắc chắn bạn sẽ ngạc nhiên vì những khả năng mà tưởng chừng như bạn không thể có!

Chúc bạn thành công với con đường nghề nghiệp của mình!

Thân mến,
DeltaViet.

Những bài báo của cuộc đời

Bùi Văn Tươi thân mến,


Bạn có hay lên mạng không? 
Báo chí và các kênh truyền thông online dạo này phát triển rất mạnh, bạn có thấy không?
Thế nhưng có lẽ vì quá nhiều mà chúng ta mỗi người lại chọn cho mình một cách đọc báo, một chủ đề quan tâm khác nhau…Vì vậy mà sáng nay, tôi với nhóm bạn của tôi có một cuộc hội thoại khá thú vị dưới đây. 
Tôi: Các cậu có đọc tin hai học sinh yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm vừa tự tử cùng nhau ở cầu ABC gì đó không. Bọn trẻ mới 17 tuổi thôi đấy. Thật là dại dột.

Mấy người bạn của tôi lại không ai biết chuyện này. Họ hỏi tôi thông tin chi tiết thì tôi chịu, vì…chỉ nhớ mang máng. Tôi còn đọc được một số vụ tự tử khác nữa mà! Thế rồi chủ đề câu chuyện chuyển sang là mỗi người ấn tượng với câu chuyện nào trên mạng trong vòng 1 tuần qua. Với tôi, đó là câu chuyện hai học sinh tự tử. Người bạn tên A nhớ chuyện một thanh niên giết cả mẹ mình. Người bạn tên B nhớ chuyện lừa đảo bán Iphone. Một người bạn khác lại nhớ chuyện tiêu cực thi cử ở một trường cấp 3 nọ. Tất cả đều là chuyện tiêu cực, khiến chúng tôi cảm thấy mệt mỏi khi chia sẻ với nhau điều đó. Ai cũng kết luận “xã hội bữa nay thật loạn”, và đâm ra suy nghĩ vẩn vơ, mỗi người một góc lặng im.
Nhưng một người bạn, vốn rất ít nói trong nhóm, kể cho cho chúng tôi nghe câu chuyện về một cậu bé nhà nghèo vượt hàng trăm cây số thi đại học bằng xe đạp. Em đỗ thủ khoa nhưng nhà nghèo quá, không biết có đi học được không. Người bạn đó kể xong, nói “nể cậu bé đó thật. Có ai trong chúng ta làm được điều đó?”

Bỗng tôi nhận ra rằng, thì ra cuộc sống này có bao điều tốt đẹp đang diễn ra, nhưng vô tình chúng ta làm cho nó méo mó bởi các phương tiện truyền thông, bởi những gì xấu xa được đưa lên mặt báo. Tại sao chúng ta không đọc những tin tức lành mạnh, tấm gương vượt khó mà lại chỉ chú ý đến những tin tức mang ý nghĩa tiêu cực? Có phải vì nó quá nổi bật và nếu bạn không đọc nó thì bạn sẽ bị lạc hậu với thời đại?

Hôm nay, tôi tình cờ đọc được một bài báo nói về một xã vùng cao, trong đó có nhiều em nhỏ đi học còn không có nổi một manh áo ấm, các em phải “săn” chuột đồng, làm thịt để ăn với cơm, vì bữa ăn quá thiếu thốn. Tôi vẫn có thói quen không tốt là ăn gì bao giờ cũng để lại một ít phần thừa, vứt đi vì không ăn hết. Trong khi có rất nhiều trẻ em không có cơm mà ăn…

Bùi Văn Tươi thân mến,
Cái cách mà bạn tiếp nhận và chọn lọc thông tin là cách bạn nhìn cuộc sống. Hãy để cuộc sống của bạn tràn ngập yêu thương, sự lạc quan, tin tưởng, chứ đừng tự nhồi nhét vào đầu những điều không hay ho, bi quan, bế tắc. Như tôi, nếu ngày nào tôi cũng đọc về các vụ tự tử, chắc với tôi, xã hội này toàn người tự tử mất :)

Hãy chọn cho mình một cách sống khôn ngoan!
Chúc bạn luôn vững vàng trong cuộc sống.


Thân mến,
DeltaViet.

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Viết thư tay


Bùi Văn Tươi thân mến,

Thư tay có vẻ là thứ xa xỉ trong thời đại của chúng ta ngày nay, khi mà SMS, email, chat, facebook, blog…đã quá ưu việt trong việc kết nối tất cả mọi người. Chỉ cần vài giây, một tin nhắn yêu thương của bạn đã được gửi đi, một status trên facebook của bạn đã xuất hiện trên trang chủ của những người bạn thân thiết của mình.

Sự đổi trao cảm xúc chỉ cần gõ, enter, send…rất nhanh chóng. Thư tay trở nên quê mùa và lạc hậu, và có thể là xa xỉ khi người ta không còn dành nhiều thời gian cho nhau nữa. Nhịp sống quá hối hả. Bận rộn. Gửi thư tay thì lâu lắm, biết bao giờ mới được hồi âm? Phải ra bưu điện, mua phong bì, dán tem, hì hục ghi địa chỉ...Không khéo rủi ro, còn bị thất lạc nữa…Đó chính là những lý do rất chính đáng để chúng ta không viết thư tay nữa.

Chúng ta đã lãng quên nhiều thứ, song bạn có biết rằng những thứ như thư tay bao giờ cũng là một phương tiện bộc lộ tình cảm, cảm xúc rất tốt mà không gì có thể thay thế được? Một email tràn cảm xúc cũng chẳng sánh bằng vài dòng yêu thương được viết nên bởi nét chữ của bạn. Cuộc sống có thể rất bạn rộn để bạn thực hiện những điều tưởng chừng như đơn giản đó, nhưng hãy tập lại thói quen cũ xưa này, bạn và người thân yêu của bạn sẽ nhận được những niềm vui bất ngờ.

Bùi Văn Tươi à, chắc bạn biết câu chuyện nổi tiếng “P.S I love you” (Tái bút Anh yêu em – tác giả Cecelia Ahern) chứ?

Chuyện kể rằng, Holly và Gerry, đôi vợ chồng trẻ đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, nhưng rồi Gerry đột ngột qua đời vì bệnh u não. 
Mất mát quá lớn khiến Holly tưởng chừng như không thể nào đứng lên và sống tiếp cuộc sống đơn độc của mình. 
Thế nhưng, vào đúng sinh nhật tuổi 30, Holly đã nhận được món quà là cuốn băng ghi âm lời chúc mừng của người chồng quá cố. Suốt một năm sau đó, đều đặn mỗi tháng Holly đều nhận được những bức thư của Gerry.  Những bức thư khuyên Holly sống tốt và tham gia những hoạt động xã hội để thay đổi tinh thần.
Và cuối mỗi bức thư đều là dòng chữ “Tái bút: Anh yêu em”quen thuộc. 
Mặc dù chuyện này chỉ xảy ra một thời gian nhưng những bức thư đã động viên Holly rất nhiều. Cô đã dũng cảm vượt qua nỗi đau để sống tốt quãng đời còn lại mà không còn có Gerri bên cạnh nữa.
....

Khi buồn, hay muốn tâm sự với ai, hãy thử viết một lá thư tay. Hoặc nhật ký, cho chính bản thân mình. Viết nhật ký trên giấy, chứ không phải blog hay để status trên facebook. Hãy trải nghiệm lại cảm giác mà bạn đã từng có hồi còn ấu thơ. Để chúng vào một cái hộp và khi buồn, hay rảnh rỗi, mở ra xem lại. Một cách ghi lại cảm xúc như kiểu bạn để status trên timeline của bạn, nhưng để lại cho bạn ấn tượng rất đặc biệt.
Một cách giảm áp lực và bày tỏ tình cảm rất hiệu quả. 

Bạn có bao giờ nghĩ đến việc viết một lá thư tay cho chính bản thân bạn?

Hãy nghĩ đến việc gửi thư tay cũng như những thú vui thời thơ ấu bạn đã lãng quên.

Thân mến,
DeltaViet.

Con cáo, chùm nho và sự từ bỏ



Bùi Văn Tươi thân mến,

Trong cuộc sống, ắt hẳn chẳng bao giờ bạn đạt được tất cả mọi điều mà bạn mong muốn. Rất nhiều lúc, bạn cố gắng, cố gắng hết sức mình nhưng mục tiêu bạn hướng tới vẫn không đạt được. Những lúc đó bạn sẽ làm gì? Nguyên nhân nào khiến bạn từ bỏ mục tiêu?




Trước hết hãy cùng DeltaViet theo dõi câu chuyện ngụ ngôn dưới đây đã nhé:

Ở một khu rừng nào đó, Cáo cũng đang bị hành hạ bởi cái nóng và đang rất khát. Nó đi lang thang qua vườn cây ăn quả, bỗng nhìn thấy một chùm nho chín mọng, treo lủng lẳng trên cành. "Chà! Chỉ thứ đó mới có thể làm dịu cơn khát và sự thèm muốn của ta", cáo nghĩ. Lùi lại vài bước chân, nó lấy đà và nhảy lên vồ chùm nho nhưng không được. Cáo bèn quay lại và đếm: "một, hai, ba" rồi lại nhảy lên, nhưng lần này cũng không chạm tới chùm nho. Qua mấy lần nhảy lên nhưng đều thất bại, cáo đành bỏ đi và miệng thì lẩm bẩm: "Nho hãy còn xanh lắm. Chắc chắn những quả nho đó thể nào cũng chua!"

Bạn thấy câu chuyện này quen thuộc chứ? Ừm, không sai, đó là câu chuyện “Con cáo và chùm nho”, nằm trong loạt truyện ngụ ngôn nổi tiếng của Ê-dốp. Và chắc bạn đang thắc mắc là vì sao DeltaViet lại kể cho bạn nghe câu chuyện này.

Trong câu chuyện, con cáo đã rất muốn hái được chùm nho. Nó đang khát, và nó biết chùm nho thỏa mãn cơn khát đó. Nó ra sức để hái được chùm nho, nhưng vô ích. Nó bỏ đi, nhưng câu chuyện chỉ thực sự khiến chúng ta suy ngẫm khi con cáo thốt lên "Nho hãy còn xanh lắm. Chắc chắn những quả nho đó thế nào cũng chua!" vào phút cuối. Điều này phê phán đặc điểm xấu của hầu hết chúng ta là, khi không đạt được mục tiêu, bạn biện ra lý do là vì mục tiêu đó không đáng để chúng ta cố sức nữa. Và đó là lý do bạn từ bỏ: đơn giản là bạn không muốn phí sức cho những mục tiêu không đáng có. Đó là hành vi che đậy cho sự nản chí. Và sâu xa hơn, bạn đang nói dối chính bản thân bạn.

Rõ ràng con cáo đã bỏ cuộc vì nó không với tới được chùm nho, chứ không phải là vì nho còn xanh, nhưng nó vẫn tự an ủi mình "Nho hãy còn xanh lắm"! Nhiều người trong chúng ta, khi thất bại, không chịu nhìn nhận đúng hoàn cảnh và khuyết điểm cần khắc phục của bản thân, lại đổ lỗi cho hoàn cảnh và tự huyễn hoặc mình bằng những lời nói tương tự như "Nho hãy còn xanh lắm". Bạn có biết điều này rất tai hại cho sự phát triển của bản thân bạn?

Khi bạn thất bại, bạn không đạt được mục tiêu mình đề ra, điều bạn cần làm là nhìn nhận lại bản thân và đi tìm nguyên nhân vì sao bạn thất bại, từ đó rút ra cho mình bài học kinh nghiệm để sửa chữa; chứ không phải tự lừa dối bản thân bạn từ bỏ vì mục tiêu đó không còn quan trọng nữa. Một thực trạng rất phổ biến đó là việc các bạn trên con đường xây dựng sự nghiệp của mình. Tôi có một người bạn đang tìm việc mới vì chỗ làm cũ quá nhàm chán và mệt mỏi. Nhưng người bạn đó nộp đơn nhiều nơi mà không được gọi phỏng vấn. Cuối cùng anh ta bỏ cuộc, quyết định làm ở chỗ cũ. Khi được tôi hỏi, anh ta đã trả lời "thấy chỗ nào lương cũng thấp, chắc cũng không khá hơn chỗ mình đang làm là bao nhiêu, tìm việc lại mất thì giờ. Thôi thì làm chỗ cũ cũng được". Và tôi chợt thấy bóng dáng anh ta trong câu chuyện của chú cáo kia. Rõ ràng anh ta muốn thay đổi, muốn tìm một công việc khác để có cơ hội thăng tiến nghề nghiệp hơn nữa, nhưng anh ta đã bỏ cuộc vì nguyên nhân anh ta tự vẽ ra như trên. Nếu cứ suy nghĩ như thế, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tiến lên được. Như chú cáo kia - sẽ không bao giờ hái được nho...

Chúng ta vẫn luôn tâm niệm câu nói này "hãy trung thực với mọi người, hãy sống thật thà, thẳng thắn..." thế nhưng đã bao giờ bạn tự nhủ "hãy trung thực với chính mình?"
Bạn có dám can đảm thừa nhận sai lầm của bản thân, có dám nhận lỗi về mình và quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình đến cùng?

Quay trở lại câu chuyện trên, con cáo đã bỏ đi khi không hái được nho. Nó đã an ủi được bản thân "Nho vẫn còn xanh lắm", nhưng nó vẫn rất khát...:)



Hi vọng bạn có một bài học nhỏ cho mình qua câu chuyện trên của DeltaViet.


Đừng bao giờ nói "Nho vẫn còn xanh lắm" nhé :)


Thân mến,
DeltaViet.

Bạn có thể chịu được hoàn cảnh sống


Khả năng thích nghi của chúng ta rất cao, bạn tin không?

Chào Bùi Văn Tươi,

Bạn nghĩ thế nào nếu bây giờ mình bỗng bị liệt 2 chân, không thể nào đi lại bằng chính đôi chân của mình được nữa?
Thật khủng khiếp phải không?

Đừng vội chau mày khó chịu vì nghĩ rằng DeltaViet đang trù ẻo bạn, tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện về buổi thuyết trình của những người hạnh phúc và những người không hạnh phúc.

Trong một buổi thuyết trình, và cũng là cơ sở để các nhà khoa học nghiên cứu sự thích nghi với cuộc sống mới của con người, có ba nhóm người đặc biệt được mời lên phỏng vấn. Ba nhóm này có đặc điểm chung là vừa trải qua một biến cố trong đời (còn biến cố gì thì để DeltaViet lý giải sau cho bạn nhé), những biến cố này làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ.
Một câu hỏi chung đặt ra cho cả ba nhóm là: cuộc sống của bạn sau khi gặp biến cố là gì?
  • Nhóm người thứ nhất trả lời: Lúc đầu , tôi sống rất bình thường. Cuộc sống của tôi trôi qua mỗi ngày không có gì đặc biệt. Sau biến cố, tôi cảm thấy mình may mắn, thời gian đầu, tôi rất sung sướng. Nhưng chỉ được một thời gian. Bây giờ tôi vẫn thấy cuộc sống của tôi cũng bình thường như trước kia. Thậm chí tôi cảm thấy tôi mất đi vài niềm vui nho nhỏ từ cuộc sống trước kia đem lại.
  • Nhóm thứ hai trả lời: Sau biến cố một thời gian, tôi bắt đầu lấy lại sự cân bằng và giờ thì mọi chuyện đã ổn. Biến cố thực ra không để lại hậu quả nghiêm trọng như tôi nghĩ. Nó giúp tôi phát hiện ra rằng sức mạnh bên trong bản thân tôi rất lớn.
  • Nhóm thứ ba phát biểu: Thời gian đầu tôi rất sốc. Tôi thậm chí đã nghĩ đến cái chết. Nhưng bạn bè động viên tôi, họ bảo tôi thật cừ. Tôi cố nghĩ rằng mình may mắn, trong một khía cạnh nào đó, và đúng là tôi may mắn. Một năm sau, cuộc sống của tôi dần ổn định và tôi hạnh phúc vì được sống….

Bùi Văn Tươi thân mến,
Bạn có muốn biết những biến cố mà ba nhóm này đã trải qua là gì không?

Nhóm thứ nhất: vừa trúng xổ số.
Nhóm thứ hai: vừa bị mất một số tiền lớn, gần như toàn bộ tài sản.
Nhóm thứ 3: gặp tai nạn khủng khiếp và bị di chứng (liệt hai chân, cụt một tay…)

Bạn thấy ngạc nhiên không?

Ở con người, có một cái gọi là “cơ chế thích nghi”. Cơ chế này lý giải rằng, khi bạn sống trong một hoàn cảnh nào đó, về lâu dài, các cảm xúc tiêu cực/tích cực bị bão hòa và sự đau khổ/sung sướng của bạn sẽ giảm theo thời gian. Đó là lý do vì sao mà chúng ta thấy “người giàu cũng khóc”, và rất nhiều người nghèo khổ, có hoàn cảnh éo le vẫn tiếp tục sống và cười tươi mỗi ngày. Đơn giản là vì họ đã thích nghi.

Dĩ nhiên, sự thích nghi này ở mỗi một cá nhân là không giống nhau, và như bạn đã thấy, nếu bạn thích nghi nhanh với hoàn cảnh xấu và biết quý trọng giây phút hạnh phúc (cảm giác ngỡ ngàng, chậm thích nghi) thì bạn là người hạnh phúc, và ngược lại.

Sự thích nghi của mỗi cá nhân có thể rèn luyện được và tùy thuộc vào nhận thức của bạn. Nếu bạn biết ứng dụng lý thuyết về sự thích nghi này, bạn sẽ điều khiển được cuộc sống của mình và có những cảm nhận tích cực về cuộc sống.

DeltaViet chỉ muốn tặng bạn câu này “Một người biết vì sao phải sống thì có thể chịu đựng được bất kỳ hoàn cảnh sống nào”.
Suy ngẫm nhé!

Thân mến,
DeltaViet.

Câu chuyện chiếc quạt


Chào Bùi Văn Tươi,

Bạn khỏe chứ? Hi vọng bạn trả lời có để cùng đọc và suy ngẫm câu chuyện dưới đây nhé:

(Đã gọi là truyện ngụ ngôn, mỗi người đều có thể rút ra và chiêm nghiệm bài học riêng cho bản thân mình)
 

Zamindar và người bán quạt

Ngày nào người bán quạt dạo cũng đi ngang nhà Zamindar. Anh chàng bán quạt luôn miệng quảng cáo quạt của mình là độc nhất vô nhị.
Không nén được tò mò, Zanmindar cho gọi người bán quạt lại và hết sức thất vọng khi thấy cây quạt chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, anh chàng kia vẫn khăng khăng rằng những cây quạt này có thể dùng cả trăm năm nếu sử dụng đúng cách. Vì quá tò mò về tính năng của những cây quạt, Zamindar quyết định mua cây quạt với một số tiền lớn.

Nhưng chỉ sau 3 ngày, cây quạt bắt đầu rơi lả tả từng miếng và một tuần sau thì nó hỏng hoàn toàn. Vô cùng tức giận, Zamindar cho gọi người bán quạt đến và mắng cho một trận tơi tả.

Người bán quạt vẫn nhất quyết nói:
- Thưa ngài, con đảm bảo là cây quạt này có thể dùng được 100 năm. Chỉ là do ngài chưa dùng đúng cách thôi ạ.
- Vậy tại sao lúc bán, ngươi không chỉ cho ta cách sử dụng cây quạt?
- Đó là do ngài không hỏi. Con tưởng ngài biết rồi chứ.
- Thôi được, bây giờ sử dụng cây quạt thế nào, ngươi nói đi.
- Thưa ngài, cách sử dụng cây quạt là ngài phải giữ yên nó và chỉ được di chuyển cái đầu của mình mà thôi.

Bùi Văn Tươi thân mến,

Bạn có thấy anh chàng bán quạt lém lỉnh không?

Câu chuyện này nằm trong tuyển tập những câu chuyện ngụ ngôn hay nhất thế giới. Ý nghĩa của nó là, "ai cũng có lý, chẳng ai thừa nhận mình sai nên tranh cãi chẳng ích gì".

Tuy nhiên, qua câu chuyện này, DeltaViet muốn gửi đến bạn thông điệp:

1. Hãy cẩn thận trước những lời quảng cáo, dù nó được đăng tải công khai hay chỉ là thông điệp truyền tai nhau giữa một nhóm người. Trước khi mua một món hàng nào đó, hãy tìm hiểu dựa trên những kiến thức mà bạn thu nhận được từ các nguồn đáng tin, đừng vì lời chào hàng quá quyến rũ hay những chiêu quảng cáo rầm rộ. Hãy là một người mua sắm thông minh!

2. Cách phản ứng tốt nhất mỗi khi nhận ra mình lựa chọn sai là rút kinh nghiệm và cố gắng để không phạm sai lầm nữa. Chiếc quạt dù sao cũng đã bị hư hỏng: sự tranh cãi với người bán để đòi quyền lợi là vô ích, vì họ đã thủ sẵn lý lẽ để biện minh cho hành động của mình.

3. "Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng" nhé, đặc biệt với các mặt hàng điện tử, thuốc, việc chế biến thực phẩm :)


Chúc bạn một ngày đầy năng lượng!

Thân mến,
DeltaViet.

Ps: Bạn đã bao giờ rơi vào trường hợp của anh chàng Zanmidar chưa?

Bạn tin không?



Chào Bùi Văn Tươi,


Có một thầy tu sống bên một dòng sông. Suốt 30 năm ròng, ông dành thời gian để thực hành một bài phép thuật để học cách đi lại trên mặt nước. Ông chỉ sống bằng sữa bò. Hàng ngày, có một cô bé ở bên kia sông đem sữa bò đến cho vị tu hành.
Một hôm, trời mưa rất to, nước sông dâng lên cao. Mẹ cô bé dặn con “mưa to quá, chắc sắp lụt rồi. Con đem sữa sang cho thầy rồi nói là ngày mai mình không đem sữa sang cho thầy được nhé”. Cô bé chuyển lời của mẹ đến cho thầy tu. Nhưng nhà tu hành đã trấn an cô bé và dạy cho cô câu thần chú để có thể đi trên mặt nước.

- Đừng lo lắng, hãy đọc thần chú và con sẽ sang sông dễ dàng – Thầy tu dặn với theo khi cô bé ra về.

Đúng như lời dự đoán của người mẹ, hôm sau nước sông dâng lên cao. Lo lắng cho tính mạng của con, bà mẹ khuyên con đừng đem sữa cho vị thầy tu nữa. Cô bé khẳng định với bà mẹ là mình đi được vì đã học được phép thuật của vị thầy tu. Niềm tin mãnh liệt của cô bé đã lan sang bà mẹ và bà đồng ý cho con mình đi.
Đến bờ sông, cô bé nhắm mắt lại và đọc câu thần chú mà vị tu hành đã dặn. Và thật kỳ lạ, cô bé bước đi nhẹ nhàng trên mặt nước như người đang đi trên đường bộ.

Ở bên kia sông, vị thầy tu hết sức ngạc nhiên trước sự linh diệu của câu thần chú. Ông nghĩ “thật là tuyệt! Ta đã chỉ cho cô bé cách đi được trên mặt nước và nó đã trở thành sự thật. Vậy thì ta cũng có thể đi được trên nước vậy!” Dứt lời, ông liền lẩm bẩm những câu thần chú đã truyền lại cho cô bé và từ từ bước lên mặt nước.

Và vị thầy tu…chìm nghỉm!

Bùi Văn Tươi thân mến,
Bạn có đoán ra được qua câu chuyện này, DeltaViet muốn gửi bạn thông điệp gì không?

Vì sao, cùng một câu thần chú, nhưng cô bé lại đi được trên mặt nước, còn vị thầy tu thì không?
Đó chính là sự khác biệt giữa một người tràn đầy niềm tin và một người hoài nghi về khả năng của câu thần chú đó. Ông thầy tu đã dạy cho cô bé câu thần chú, và cô tin tưởng mãnh liệt vào sự diệu kỳ của nó, nhưng bản thân vị thầy tu thì không. Ông ta đã hoài nghi điều mình cố công tập luyện bao nhiêu năm và đã không thể thực hiện được điều đó, vì ông ta đã không tin tưởng vào việc mình làm.

Các nhà khoa học đã khám phá ra rằng, niềm tin của con người có một sức mạnh rất lớn, trong nhiều trường hợp, nó tạo ra sự đột phá trong việc chữa bệnh, lập kỷ lục, vượt khủng hoảng… Có thể nói, nó giúp cho não bộ truyền đi một hệ thống tín hiệu tích cực lên các cơ quan của cơ thể, giúp chúng hoạt động hiệu quả hơn và chịu đựng được thử thách cao hơn.

Và niềm tin là thứ bạn có thể có được. Hãy tin tưởng vào bản thân mình. Tin vào nỗ lực của bản thân. Tin vào tương lai tươi sáng. Tin vào những gì bạn làm sẽ đạt kết quả tốt.

Và hơn hết, đừng sống, làm việc, yêu đương…mà không có niềm tin!

Chúc bạn luôn có đủ niềm tin cho cuộc sống của mình!
Thân mến,
DeltaViet.

Giữ gìn sức khỏe nhé!



“Chúng ta không biết quý trọng sức khỏe cho đến khi chúng ta đau ốm”.



Chào Bùi Văn Tươi,

Khi đọc email này bạn đang làm gì vậy? Bạn có được khỏe không? Những ngày qua bạn ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc và không làm việc/ học tập quá sức chứ?

Rất nhiều câu tục ngữ, danh ngôn, sách vở…đề cao sức khỏe và luôn khuyên bạn hãy bảo vệ nó, chẳng hạn như “sức khỏe là vàng, có sức khỏe là có tất cả…” chẳc chắn bạn đã từng nghe qua những câu tương tự.
Thế nhưng, chừng nào chưa đau ốm, chúng ta vẫn cứ tàn nhẫn với bản thân và không chăm lo bảo vệ sức khỏe của mình. Bạn thức khuya, ngủ dậy trễ, ăn uống thất thường, lười tập thể dục,…Những việc làm này, ở một mức nào đó, chưa gây tác động ngay lên cơ thể của bạn. Đúng, bạn hút thuốc lá hàng năm trời mà không hề hấn gì (chẳng thể tin được những quảng cáo về gan phổi của bạn trên tivi khi bạn hút thuốc – chúng thật khủng khiếp, phải không :)), bạn thức khuya  đã quen rồi, và bạn chẳng có vấn đề gì với nó cả, mấy tháng trời bạn không gặp thể dục: ồ, bạn vẫn dẻo dai đấy thôi!...

Nhưng…

Hãy nghĩ đến viễn cảnh vài năm nữa. Phụ nữ khi sinh con. Nam giới khi đến tuổi lục tuần. Bạn sẽ thấy những thói quen xấu trong quá khứ phá hủy sức khỏe của bạn như thế nào. Ngồi nhiều, ít vận động, bạn có nguy cơ bị bệnh gai cột sống, viêm khớp, thị lực suy giảm khi về già…Những loại bệnh tật này đến với bạn từng chút một, chứ không phải đùng một cái mà bạn mắc phải.

Hãy tưởng tượng, một buổi sáng bạn thức dậy. AAAAAA – Chuyện gì thế này? Bạn bị sụt 10 ký, và cơ thể bạn dường như chỉ còn da bọc xương! (nghe giống chuyện khoa học viễn tưởng hoặc kịch bản trong một bộ phim kinh dị nào đó nhỉ :)). Bạn sẽ làm gì? Dĩ nhiên là tức tốc đi gặp bác sĩ rồi!

Nhưng nếu câu chuyện đi theo hướng khác. Mỗi ngày bạn sụt vài gram. Bạn chẳng thể biết được điều này. Bạn vẫn sống và làm việc theo một chế độ phi khoa học. Vài tháng sau, có thể bạn bè của bạn lâu không gặp mới nhận ra bạn gầy đi thấy rõ. Bạn, lúc này, miễn cưỡng đi khám. Và, ung thư giai đoạn 2 có thể là phán quyết cuối cùng cho những người sụt cân như bạn. Kinh khủng không?

Những bệnh nan y, bệnh hiểm nghèo luôn đến với bạn từ từ như thế. Và nó tác động rất “nhẹ nhàng” trong thời gian dài mà bạn không hề hay biết, đến giai đoạn cuối mới phát bệnh thực sự. Lúc đó, mọi chuyện đã muộn.

Vì vậy, ngay từ bây giờ, hãy chăm lo cho sức khỏe của bản thân. Cố gắng ăn uống đầy đủ, làm việc khoa học, chăm tập thể dục. Bạn có thể đăng ký học một lớp Yoga, thiền để cơ thể khỏe mạnh hơn. Ý thức về việc bảo vệ sức khỏe ngay từ bây giờ, vì tương lai của bạn, chứ không phải vì ngày hôm nay.

Giữ gìn sức khỏe nhé!
Thân mến,
DeltaViet.

Đừng từ chối cơ hội được sống


Chào Bùi Văn Tươi,
Đừng từ chối cơ hội được sống.

Gần đây bạn có nghe báo chí nói nhiều đến việc tự tử của các em học sinh không? Chỉ một lý do nhỏ nhặt, kiểu như làm mất sổ đầu bài, mất tiền quỹ lớp, bị đổ oan là ăn cắp…các em đã vội tìm đến cái chết như một sự giải thoát. Thật kinh khủng phải không? Chúng ta trách móc, xót xa, thương cảm cho hành động của các em…Bạn đã bao giờ rơi vào trường hợp muốn chết vì bế tắc như vậy chưa?

Thế còn…bao nhiêu thanh thiếu niên không tự tử nhưng lại đang ở trong khủng hoảng, vô phương hướng, chán nản và sống một cuộc sống vô nghĩa chẳng khác gì đã chết, bạn có thương cảm cho họ? Nhiều bạn trẻ thậm chí đã dùng ma túy, hít “keo chó” (một chất gây hưng phấn nhưng chưa có trong luật cấm) vì thiếu hiểu biết, dại dột, chán đời…Các bạn rơi vào lối sống buông thả, hư hỏng, phá phách…

Rất nhiều bạn trẻ gửi email về cho DeltaViet nhờ tư vấn, tâm sự cuộc sống khó khăn, bố mẹ cãi nhau và các bạn cảm giác như rơi vào bế tắc, không lối thoát. Có bạn rơi vào tình trạng u uất, đau khổ, có bạn không muốn gặp người lạ, bỏ bê học hành, chán nản, không định hướng…Các bạn đang lãng phí tuổi xuân, lãng phí cuộc đời mà không ít người trong số đó tìm đến cái chết.

Tôi từng nghe lỏm được một câu chuyện giữa nhóm bạn trẻ, với câu hỏi “ai đáng thương nhất trên thế giới này?”. Các bạn lần lượt đưa ra quan điểm, nào là trẻ em nghèo ở châu Phi, những người ăn mày, người khuyết tật, người bị thiểu năng…Nhưng tôi cho rằng, người đáng thương nhất là người không biết quý trọng cuộc sống của mình và tự tay hủy hoại nó. Có khi nào những người chán đời vẫn tự hỏi, tại sao họ có đầy đủ chân tay, trí não, có được sự chăm sóc từ gia đình mà vẫn muốn chết, vẫn chán đời như thường chỉ vì một khó khăn nhỏ nhặt?

Ngay từ hôm nay, hãy biết quý trọng cuộc sống và cố gắng làm cho nó tốt đẹp hơn.

Vì bạn chỉ có một cuộc đời để sống thôi. Vì hôm nay là ngày đầu tiên của quãng đời còn lại :)

Chúc bạn luôn vững vàng trong cuộc sống!
Thân mến,
DeltaViet.

Kỹ năng giao tiếp với bạn có quan trọng

Chào Bùi Văn Tươi,

Vì sao kỹ năng giao tiếp lại cần thiết?

Hãy bỏ qua những bài báo nói về việc sinh viên ra trường thiếu kỹ năng giao tiếp và không tìm được việc làm. Bỏ qua việc thiếu kỹ năng giao tiếp sẽ làm mất nhiều cơ hội thăng kết, kết giao bạn bè của bạn. Đã bao giờ bạn suy nghĩ chỉ đơn giản kỹ năng giao tiếp giúp bạn thấu hiểu lòng người hơn và thắt chặt các mối quan hệ thân thiết với gia đình, bố mẹ, bạn bè hơn, sống tích cực hơn chưa?

Thực trạng hiện nay của chúng ta là:
  • Con cái không thích nói chuyện với bố mẹ. Con cái và bố mẹ không hiểu nhau.
  • Bạn bè tranh cãi nhau vì chuyện hết sức nhỏ nhặt, nghiêm trọng hơn là đánh nhau, làm tổn thương nhau.
  • Thầy cô giáo không hiểu học trò, học trò không hiểu thầy cô, chất lượng giờ học không đảm bảo và tình nghĩa thầy trò dần phai mòn. Đã có nhiều vụ học sinh tự tử, hành xử thô bạo với thầy cô chỉ vì mâu thuẫn trong học hành, thi cử.
  • Giới trẻ càng ngày sống càng khép kín, lấy mạng xã hội làm bạn, ít ra ngoài hơn, ít có mối quan hệ thân thiết với người xung quanh hơn, trầm cảm gia tăng.
  • Chúng ta “chém gió” rất ghê trên facebook, nhưng trong đời sống thực lại là một kẻ nhút nhát, ít nói, ngại gặp người lạ. Đơn giản vì bạn đã giao tiếp với máy tính quen rồi, và việc nói chuyện trực tiếp với ai đó làm bạn lúng túng. Chúng ta dần từ bỏ thói quen chia sẻ, bày tỏ cảm xúc với người khác.
Bạn có biết,

Kỹ năng giao tiếp không chỉ đơn giản là bạn nói chuyện hay, có mối quan hệ tốt đẹp với nhiều người, biết cách gây ấn tượng tốt với người khác,…mà sâu xa hơn, nó còn thể hiện sự tự tin, cảm quan của bạn về thế giới, tính cách của bạn…? Khi bạn gặp vấn đề về giao tiếp, tâm lý, cảm xúc, tính cách của bạn có gì đó không ổn. Một người bị trầm cảm sẽ ngại trò chuyện với người khác, người nhút nhát chẳng bao giờ tự tin trước đám đông, người có tính ghen tỵ sẽ thích đi nói xấu người khác…Bởi vậy, bạn sẽ phải tập cách hành xử đúng đắn, đối xử tốt với mọi người và hơn hết là hoàn thiện bản thân vì đây mới chính là gốc rễ của quá trình giao tiếp.

Hãy chăm chỉ đọc sách kỹ năng, mở lòng ra với mọi người, tập tâm sự chuyện thầm kín của bạn với bố mẹ…để dần dần cởi mở hơn, thân thiện hơn. Nếu đang nấp trong một vỏ ốc, hãy vứt vỏ ốc đó đi.

Khi bạn thân thiện, bạn sẽ thấy mọi người xung quanh đáng mến hơn, cuộc sống thoải mái hơn. Khi bạn dễ dàng chia sẻ cảm xúc với người khác, bạn sẽ không phải bị dồn nén áp lực, lo nghĩ, sợ hãi khi đứng trước đám đông. Bạn tin chứ?
Không phải là kỹ năng giao tiếp. Đơn giản, hãy học cách chia sẻ nhiều hơn, thể hiện mình nhiều hơn và hoàn thiện bản thân mình hơn nữa.

Chúc bạn “giao tiếp tốt”!

Thân mến,
DeltaViet.