Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ phải ra đi. Đó là một quy luật tự nhiên của tạo hóa này. Điều quan trọng là trong khoảng thời gian chúng ta sống, chúng ta làm được gì và chúng ta để lại gì cho cuộc đời này?
Khoảng hơn 1 tuần trước, bà ngoại tôi đã vĩnh viễn ra đi về nơi vĩnh hằng. Tôi và gia đình phải tức tốc bay ra Hà Nội để dự đám tang của bà. Thật sự thì tôi cũng không có quá nhiều kỷ niệm có thể nhớ được với bà cho lắm vì tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Nhưng tôi nhớ mẹ tôi kể rằng bà chính là người đã nuôi nấng và chăm lo cho tôi trong những năm tháng đầu tiên của cuộc đời mình. Chính bà đã đi tàu từ Hà Nội ra đến Sài Gòn này chỉ với mục đích là chăm sóc cho tôi. Còn theo như lời chị họ của tôi thì: “Tôi nhớ nhất ở bà tôi là đức tính tiết kiết kiệm, chẳng dám ăn dám tiêu gì cho mình mà dành dụm cho con cho cháu. Tôi nhớ hình ảnh cuối về bà là lúc tết, lúc đấy bà đã yếu lắm rồi, bà gầy xác xơ, tay bà run run đưa tôi ít tiền bảo tôi mua váy cho Mina…” Nói chung, tôi tin rằng bà tôi lúc sinh thời là một người luôn sống tốt với những người xung quanh và yêu thương con, cháu của mình hết mực.
Có lẽ cũng chính vì thế mà ngày tiễn đưa bà, tôi nhận thấy có những người dù không phải là họ hàng thân thuộc gì nhưng khi đến viếng bà cũng nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương dành cho bà. Và đó cũng chính là lý do mà khi tiễn đưa bà, trong lúc mọi người khóc thì tôi lại nhẹ nhàng mỉm cười. Tôi mỉm cười không phải vì bà tôi mất đi, mà tôi mỉm cười vì nhận ra rằng một khi bạn “sống xứng đáng” trong cuộc đời này, thì ngày bạn ra đi bạn sẽ không hề cảm thấy hối hận về bất cứ điều gì nữa. Và tôi tin rằng bà tôi, người một đời cống hiến cho đất nước, gia đình và xã hội cũng sẽ không còn hối tiếc gì khi đã nhắm mắt xuôi tay nữa.
Ngày tiễn đưa bà, tôi nhớ lại câu nói của một người thầy mà tôi rất kính trọng: “Em à, hãy nỗ lực hết mình khi làm bất cứ một việc gì, để sau này nhìn lại em không phải nói 2 từ “giá như.”” Bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được ngày nào sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Trong xã hội bây giờ, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết thật sự rất mong manh. Bạn hoàn toàn có thể ra đi bất cứ lúc nào vì những lý do như: tai nạn giao thông, bệnh tật, tai biến mạch máu não, đột quỵ, tai nạn nghề nghiệp v…v… Ngoài ra, theo một nghiên cứu thì cứ 3 người thì sẽ có 1 người không thể sống quá tuổi 50. Vậy thì bạn tự hỏi chính mình xem bấy lâu nay mình đã phải nói “giá như” bao nhiêu lần rồi? Và nếu thời gian của bạn trên cõi đời này là quá ít ỏi thì bạn muốn để lại di sản gì cho cuộc đời này?
Và bạn tự hỏi mình xem cái ngày bạn ra đi, bạn muốn ra đi là một người như thế nào? Bạn muốn người khác khóc vì tiếc thương một con người như bạn hay muốn người khác xỉ vả rằng “kẻ này không xứng đáng sống trên cõi đời này, hắn sống chỉ làm hại cho người khác mà thôi.”?
Tôi đặt tựa đề cho bài viết này là “Sống xứng đáng” để nhắn nhủ với các bạn rằng: Thời gian của bạn là có hạn. Hãy sống hết mình vì cuộc sống này. Sống và để lại di sản cho đời. Sống sao cho khi mình ra đi người khác phải tiếc thương cho mình. Sống sao cho đừng phải nói quá nhiều lần 2 từ “giá như”. Và sống sao để khi chết đi, mình vẫn luôn là 1 nguyên bản chứ không phải 1 bản sao.
Chúc các bạn sống xứng đáng mỗi ngày.
Thân mến,
Trích từ blog của coach Đinh Hải Đăng.